Có người hỏi tôi: Nếu có kiếp sau, bạn muốn sinh ra ở đâu?
Có lẽ nhiều người sẽ chọn một đất nước giàu có, hiện đại, nơi có những điều kiện sống tốt hơn, đầy đủ hơn.
Còn tôi – nếu có một lần nữa được lựa chọn – tôi vẫn muốn là người Việt Nam.
Vì tôi đã được sinh ra và lớn lên trên dải đất hình chữ S – nơi có những ngọn núi chênh vênh, những dòng sông dịu dàng, những cánh đồng thẳng cánh cò bay...
Nơi ấy, tôi thấy những con người tuy bình dị, nhưng đầy lòng nhân ái.
Nơi ấy, tôi học được rằng dù còn đó những khó khăn, những gian khổ, nhưng luôn có những bàn tay sẵn sàng chìa ra nâng đỡ người khác.
Và cũng chính nơi ấy, tôi bắt gặp những chuyến đi như Tủ Thuốc Cho Em – những hành trình nhỏ bé nhưng đầy yêu thương, đi qua những bản làng xa xôi, mang theo những tủ thuốc giản dị nhưng thấm đẫm nghĩa tình.
Ở nơi đó, tôi thấy những em nhỏ vùng cao với đôi mắt tròn xoe, những nụ cười thơm mùi nắng.
Ở nơi đó, tôi gặp những thầy cô giáo không chỉ là người dạy chữ, mà còn là người giữ cho học trò từng nhịp thở an lành giữa đại ngàn.
Ở nơi đó, tôi cảm nhận sâu sắc rằng: Hạnh phúc không phải là những điều to lớn xa xôi, mà đôi khi chỉ là có một viên thuốc đúng lúc, có một tủ thuốc đủ đầy ở nơi lớp học nhỏ bé.
Nếu có kiếp sau, tôi vẫn muốn là người Việt Nam – để tiếp tục là một phần của những hành trình sẻ chia.
Để tiếp tục được đồng hành cùng những dự án như Tủ Thuốc Cho Em, mang đi những điều tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại có thể làm nên những điều lớn lao cho những em nhỏ nơi bản làng heo hút.
Bởi tôi tin rằng: Ở đâu đó, những điều tử tế vẫn đang âm thầm len lỏi giữa núi rừng, giữa những lớp học nhỏ, trong từng ngăn tủ thuốc...
Và tôi tự hào được là một phần nhỏ trong dòng chảy yêu thương ấy, của một đất nước Việt Nam nhân ái, kiên cường và đầy ấm áp.